Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

CHUYỆN NGÔI NHÀ HOANG

Hồi đó tôi có mở quán cafes GMT+7 nằm trong con hẻm đường Võ Thị Sáu. Quán ban đầu khách rất đông nhưng dần dần vãng khách và dẫn đến tình trạng ế ẩm do nhiều nguyên nhân, nhưng suy cho cùng thì thời gian tồn tại của một quán cafe chỉ trong vòng hai ba năm...có những quán ngọai lệ thì tồn tại lâu dài cũng do nhiều nguyên nhân nhưng chủ yếu là do địa thế đắc địa...

Cảm thấy tình hình kinh doanh không ổn mặc dù tái đầu tư rất nhiều và bao nhiêu tiền kiếm được cũng đổ dồn vào quán, nên tôi quyết định sang quán cho người khác do họ thích mặt bằng và cách thiết kế của quán...

Thế là tôi cầm được một số tiền khá lớn từ việc sang quán, mặc dù vẫn chưa lấy lại được vốn ban đầu nhưng nghĩ lại thế cũng tạm ổn bởi sang được giá thế là mừng rồi...

Mặc dù tôi đã nếm trải bao nhiêu sự nhiêu khê và cảm thấy mệt mỏi trong việc kinh doanh cafe, nhưng nó vẫn có một hấp lực lớn đủ để tôi đam mê. Tôi đã thuê được mặt bằng khác cũng ngay tại con đường VTS qua sự môi giới của người hàng xóm của quán cũ. Ngôi nhà nằm ở khu vực trung tâm thành phố nhưng lâu ngày bị bỏ hoang do người chủ nhà mới mua được vài năm từ một người chủ, sau này mới biết là đã ly dị vợ...

Những tối truớc khi làm hợp đồng thuê quán, tôi thường hay lui tới căn nhà để xem phương án phải cải tạo như thế nào nhằm hạn chế đập phá một cách thấp nhất đồng thời tính tóan sao cho chi phí bỏ ra vừa phải và hợp lý nhất...

Ngôi nhà đã bị bỏ hoang lâu ngày không có ai chăm sóc nên không khí có vẻ u ám. Trời hôm đó mưa rả rích, kèm theo những cơn gió lạnh thi thỏang thổi qua. Tôi mở cổng sắt chính để bước vào, Trước nhà có cái sân không rộng lắm, nhưng cũng vừa đủ cho tôi có ý tưởng làm một cái hồ nhỏ có chiếc cầu bắc qua, xung quanh lắp đặt ánh sáng sao cho cảnh vật thật lung linh, rồi nuôi mấy con cá cảnh nhằm tạo cảm giác ấn tượng cho khách mới bước vào quán. Không gian trong sân tối tăm do lâu ngày có lẽ bóng đèn đã bị hỏng. Tiếng những giọt mưa cứ lách tách trên những chiếc lá, gió thỉnh thỏang thổi làm rung những chiếc cành non trên cây vú sữa trong sân làm cho không gian đã tăm tối tĩnh mịch và u ám thêm phần ghê rợn. Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ của nhà bên cạnh hắt qua nên dù sao cũng đủ tôi thấy đường để tiến vào ngôi nhà. Tôi mở tiếp cánh cửa chính phòng khách. Không gian của phòng khách chật hẹp bởi một bức tường chắn kín ngăn cách không gian phía sau nhà. Ở giữa phòng có cái bàn thấp thấp hình như gia chủ dùng để tiếp khách nhưng không thấy một chiếc ghế nào cả. Tôi loay hoay bật đèn nhưng không tìm ra công tắc ở đâu, đành phải dùng đến chiếc đèn nhỏ của điện thọai di động để tiếp tục rọi tìm lối vào sâu trong nhà. Nhà tuy không đến nổi nhỏ lắm nhưng có vẻ chật chội và không gian bị chia cắt manh mún, lộn xộn. Các phòng được ngăn lại có lẽ do nhu cầu sinh họat phát sinh. Tôi sờ vào bức tường và nói trong đầu rằng có lẽ ngôi nhà này được xây cất từ thời Pháp, và đúng như suy nghĩ, sau này mới biết bức tường được xây bằng táp-lô rất dày và cứng như đá đến nỗi thợ xây phải dùng nhiều công sức để đập phá. Trong lúc vừa đi vừa suy nghĩ cách để tôn tạo ngôi nhà thành quán cafe một cách ưng ý nhất, bỗng tôi phát hiện có cái gác nhỏ phía sau lưng bức tường chắn ngang phòng khách. Căn gác tuy nhỏ nhưng có vẻ hay hay, nếu trên này đặt mấy cái bàn cho khách ngồi bệt dưới nền nhà đựợc lót thảm cũng khá thú vị...

Càng khám phá tôi càng phát  thêm nhiều điều. Bên hông ngôi nhà có một căn phòng nhỏ và có cái toilet với bồn rửa mặt nhưng đã bị đập đi bức tường ngăn vì thế gạch vụn vương vãi trên nền nhà.

Tôi vào phía sau ngôi nhà, thấy ánh sáng trắng của đèn nê-ông từ trong một căn phòng nhỏ hắt ra làm tôi ngạc nhiên và nghi ngờ rằng không biết ai đã bật từ khi nào. Bên cạnh căn phòng là cái bếp, ngã nghiêng chén bát ai đã ăn mà không rửa dọn để lâu ngày thức ăn bám vào lòng chén bát trở thành khô. Tôi chầm chậm tiến đến căn phòng, rón rén mở cửa. Tiếng "ét" kéo dài của cái lề cửa lâu ngày không được bôi trơn làm cho tim tôi đập mạnh. Tôi lấy bình tỉnh, nín thở bước vào. Tôi hồi hộp đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

Không gian tĩnh mịch, không có một tiếng động và tối tăm như mình đang lạc vào một nơi nào đó cách biệt với thế giới bên ngòai. Tôi lúc ấy là người không tin có ma quỷ nhưng ít ra trong lúc này và không gian này cũng đủ để tôi tưởng tượng như có kẻ khuất mặt khuất mày đang ở đâu đây.

Căn phòng trống trải, chỉ rộng chừng 10m2 mà sau này tôi ngăn thành hai phòng toilet. Bỗng tôi phát hiện ở góc tường có một túi ni lông màu đen khá to...tôi bước tới và tò mò mở túi ra. Tim tôi đập thình thịch vì vừa mở túi vừa nghĩ như có ai đó đang theo dõi mình .Khi túi được mở ra, tôi thấy có đống vải được buộc đùm lại. Tôi phanh ra để xem rồi rọi đèn từ điện thọai để xem cho rõ chất liệu ra sao, bỗng tôi dừng lại khi phái hiện thấy đùm vải sô trắng. Nó y hệt như vải sô trắng của trang phục chế dùng cho đám ma. Ý nghĩ trong đầu liền nảy sinh rằng không lẽ nhà này vừa có đám tang ? và tại sao người ta lại bán căn nhà này ? Người chủ cũ của ngôi nhà là ai ? Họ còn hay đã mất rồi ? Những câu hỏi trong đầu càng hiện ra nhiều hơn. Cảm giác lành lạnh sau sống lưng đang nổi lên trong người, tôi nhanh chân bước ra khỏi phòng rồi đi một mạch thật nhanh không dám nhìn lại ra khỏai ngôi nhà....Tim tôn đang đập lọan xạ vì cảm giác ghê rợn, sợ hãi....

Sau đó mấy ngày, trời mưa rả rích suốt cả ngày. Lúc đó vào tháng Mười, thời gian mà Huế đang vào Đông và chính là thời điểm cuối năm nên các họạt động vui chơi giải trí sẽ sôi động hơn. Tôi tranh thủ thời gian bắng mọi cách phải cải tạo sớm nhất để đón khách vào dịp lễ Noel.

Thế là tôi huy động những anh em quen biết, một số nhân viên phục vụ trong quán, nhưng đã trung thành theo tôi để tiếp tục công việc.

Chúng tôi chuyển tòan bộ bàn ghế từ quán cũ sang vì trong hợp đồng, họ chỉ sang lại cái xác nhà thôi còn các đồ đạc thì tôi được giữ lại. Đến chiều công việc chuyển bàn ghế đã xong. Bàn ghế được sắp đặt một cách gọn gàng trong căn phòng khách mà tôi đã kể trên.

Tôi hôm ấy, tôi và hai cậu nhân viên lên trên gác bày ra nhậu nhẹt để ngồi bàn chuyện chuẩn bị cải tạo và các ý tưởng mà tôi dự định làm. Đang ngồi nói chuyện rôm rả về quán tương lai bỗng mọi người im lặng, Tiếng "rột rột" như có ai đó đang kéo bàn ghế. Ba chúng tôi nhìn mặt nhau ngạc nhiên hỏi "quái lạ không biết có ai đang kéo bàn ghế trong khi chúng tôi đã đóng và khóa chốt cửa phòng ?". Tôi ngờ ngợ có lẽ có ai đó đã vào phòng và để chắc chắn tôi bảo một câu nhân viên xuống xem tình hình ra sao. Cậu ta bước lên và lắc đầu "không có ai". Chúng tôi bắt đầu cảm thấy sờ sợ và cậu nhân viên hồi nãy đi xuống lấy một cây nhang, mà tôi đã chuẩn bị sẵn và thắp trong phòng. Từ sau khi thắp nén nhang, chúng tôi không ai còn nghe tiếng kéo bàn ghế nữa.

(còn tiếp)




Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

Lời giới thiệu !

Tự nhiên khi lập blog, nó đòi hỏi mình đặt tên Blog, lúng túng không biết lấy tên gì đành đặt đại cái tên "Chuyện trên trời dưới đất" vì thật ra mình cũng chả am hiểu sâu sắc về vấn đề gì một cách chuyên môn cả, nên cái tên có vẻ hợp lý hơn bởi đôi lúc cũng muốn viết cái gì đó mà trong đầu mình có hay chuyện gì đó của thiên hạ, của XH...Nói vậy chứ không phải mình là người "nhiều chuyện", đặc điều, tuy nhiên trong cuộc sống muôn màu này mình cứ để trong đầu mãi thì uổng phí, đôi lúc thỉnh thỏang đọc lại những bài viết "tào lao xịt bọp" cũng thấy vui vui.....

Nếu nói về độ nhiều chuyện để có "chuyện trên trời dưới đất" thì phụ nữ là chúa...bởi họ như được sinh ra đã là "cái miệng đi trước" :) Sorry chị em phụ nữ nhưng đó là sự thật. Các nhà khoa học đã nghiên cứu và kết luận rằng "Phụ nữ trong một ngày trung bình nói 6000 từ"...thật là "khủng khiếp ! :) Nói vậy có oan không các chị em ? nhưng đó là nghiên cứu khoa học chứ ngòai đời mỗi lần chị em ngồi tụm năm tụm ba là vô số chuyện nào là chuyện thế gian, chuyện của người ta "con này thằng nọ"....Nói vậy cũng tội cho mấy chị em quá...có nhiều người phụ nữ rất dễ thương, nói ít nhưng rất thông minh, mỗi lần nàng thốt ra lời là "vàng là ngọc"...ôi đáng yêu làm sao ! Mà thôi không bình lọan phụ nữ nữa, họ là 1/2 thế giới quan trọng ko thể thiếu...:)

Còn đàn Ông cũng không kém "nhiều chuyện": nhất là trong các buối trà dư tửu hậu...các anh mà đã ngà ngà rồi  thì ôi thôi rồi...nhiều từ văng tục phát ra...Đàn ông thích nói chuyện về phụ nữ và hay "soi mói" về thân thể của chị em hơn...đó là bản chất đàn ông mà câu nói "gái yêu bằng tai, trai yêu bằng mắt" cũng không ngoa ! Đàn ông thì nhiều chuyện hơn để nói : nào là bóng đá, tình yêu, tình dục, chín chị chín em...bla bla...

Tuy nhiên thế gian này mà khôg n"nhiều chuyện" cũng buồn nhỉ, miễn là đừng có hại ai là được...:)

Nhân giới thiệu cái tựa đề "Chuyện trên trời dưới đất", mình cũng nhiều chuyện tí cho vui...






Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

Phật Giáo và Khoa học

Nhiều người nếu ko tin Phật, thì cũng ko nên nói này nói nọ đôi lúc vô tình là hành động phỉ báng, bởi con người chỉ có sáu giác quan (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) mà thôi và nếu khoa học không phát triển thì người ta chỉ biết xung quanh con người là trái đất và các hành tinh mà họ nhìn thấy như mặt trăng, mặt trời...mà ko biết trong vũ trụ này đã tồn tại hằng hà sa số hành tinh và biết đâu ở một hành tinh nào đó có sự sống như con người !
Nói ví dụ gần hơn thì nếu các nhà khoa học ko phát minh ra các phương tiện như TV, radio, đt di động thì người ta có biết sóng tuyền hình, sóng âm, sóng điện từ,,thì làm sao con người biết đc sự tồn tại của các lọai sóng này ? Thật ra trong ko gian chúng ta đang sống đây có rất nhiều lọai sóng đang tồn tại mà mắt thường chúng ta ko thấy, thế thì ai dám khẳng định những gì xãy ra xung quanh mình mà mình không thấy được và cho đó là không tồn tại ?
Ngày xưa trước khi uống nước, Phật bảo các Đệ tử trước khi uống nước phải trì chú phổ độ các chúng sanh trong nước, và 21 thế kỷ sau, các nhà khoa học đã phát minh ra kính hiển vi và khi họ soi vào trong nước thấy những con vi trùng, vi khuẩn...
(muốn hiểu thêm những lời Phật dạy và đối chiếu với khoa học thì tham khảo thêm link này : http://thuvienhoasen.org/a17126/loi-phat-day-va-khoa-hoc)
Hiện nay các nhà khoa học đều dựa vào thuyết Phật giáo để nghiên cứu về vũ trụ, tâm linh...nhừ nhà Nhà bác học vật lý nổi tiếng Albert Einstein (1879-1955) người gốc Đức nói: “Vũ trụ phân tích đến cùng chẳng còn gì là vật chất mà chỉ còn lại là những rung động hay những làn sóng mà thôi”...và điều này ng ta liên tưởng đến "tính không của vạn Pháp" mà Đức Phật đã dạy....
Nhiều người cứ nghĩ đi chùa đến lễ Phật, cúng bái cầu nguyện để xin lộc, cầu an..nhưng thật sự sự hiểu biết về Phật pháp vẫn còn hạn chế nên sinh ra việc ng ta cho rằng Phật giáo là Mê tín...
Thật ra Phật dạy số phận của con người đều do con người tạo ra và đau khổ hay hạnh phúc là do mình cả thông qua thuyết về Nghiệp và Nhân quả...chứ không có thần thánh nào, Đức Phật nào ban phép, giáng họa cho con người cả...nhiều người hiểu sai nên cứ hễ đau khổ là đến chùa cầu xin Phật, nhưng ko có kết quả !
Trong việc đốt tiền, vàng bạc, gấy áo cũng vậy...do ảnh hưởng VH Lão Giáo bên Tàu nên từ xưa nay người ta tin là linh hồn người chết về bên kia phải cần tiền, áo quần, và các vật chất khác để sống vì họ tin rằng thế giới bên kia cũng có sự sống như thế giới trần gian vậy...Thật ra linh hồn người mất khi lìa khỏi xác nếu suy nghĩ thì người thường cũng hiểu rằng một làn sóng hay như một người vô hình thì làm gì có cơ thể vật lý mà ăn, mặc....? Thế nhưng do "xưa bày nay làm" ng ta vẫn cúng tiền, vàng bạc, áo quần giấy...
Có nhiều người đặt câu hỏi "Thế thì tại sao các linh hồn khi nhập vào ai đó lên trách rằng con cháu ko cúng áo quần, vàng bạc...cho họ dùng ?"...Phật giáo đã giải thích rằng do khi con người còn sống họ hay dùng các thứ đó, mà kinh Phật gọi là "sở ngã" và khi chết, cái sở ngã đó ko mất đi mà tồn tại và hay chấp vào các vật chất mà khi còn sống con người hay dùng bởi cõi người (ta bà) là cõi dục giới (dục là yêu thích...) chứ thật ra họ ko thể dùng các thứ đó được khi ko còn thân xác nữa mà chẳng qua họ vẫn còn chấp ngã thôi...VD khi ta ko ăn me, nhưng người khác ăn họăc nghe đến me là người ta chảy nước miếng....
Bởi vậy nhà Phật ko khuyến khích người ta cũng giấy tiền vàng bạc và xây lăng mộ vì làm vậy sẽ tăng tính sỡ ngã của linh hồn và việc chấp vào các vật dụng và tài sản sẽ tăng lên, điều này khó làm cho linh hồn đc siêu thóat hoặc đi thọ đầu thai...
Về linh hồn (dân gian) hay thần thức (Phật Giáo) thì mới đây các nhà khoa học Mỹ vừa mới công bố linh hồn là có thật và tồn tại mãi mãi bằng thuyết cơ học lượng tử